Nỗi buồn sông nước trong nhạc chiều Phạm Duy
- Chi tiết
- Lê Hữu
- Lượt xem: 14769
Show truyền hình tên là "Một thời để nhớ". Khách mời là một ca sĩ và một nhạc sĩ tây ban cầm. Được hỏi sẽ hát bài gì, chàng ca sĩ nói "Hoa rụng ven sông". Chàng nhạc sĩ vừa đàn vừa hát phụ họa.
. . .
Còn đâu em ơi!
Còn đâu mùi cỏ dại
Chút tình thơ ngây không còn trên đôi má...
Dứt tiếng hát, lặng đi mấy giây mới có tiếng vỗ tay... "Nghe bài này nhớ nhà quá!" ca sĩ T.L.–người dẫn chương trình–thốt lên. "Chị nói đúng," chàng ca sĩ tiếp lời, "hát bài này nhớ nhà thật."
Không chỉ ba người trên màn ảnh nhỏ thôi mà cả đến "khán thính giả" ngồi trước máy truyền hình vào lúc ấy–vợ chồng tôi và mấy người bạn đến chơi–đều có chung một cảm giác tương tự, cảm giác man mác, bùi ngùi, và đều như chìm đắm vào khoảng không yên lặng. Dễ chừng lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại cảm xúc nao nao, buồn buồn quyện lẫn nỗi tiếc nhớ và khát khao mơ hồ về một nơi chốn nào, một quá khứ nào xa xăm. Cảm xúc ấy có tên gọi là "nỗi nhớ nhà". Có phải vì đời sống tất bật bên này đã có lúc làm chúng tôi quên đi nỗi nhớ nhà ấy, hay là từ lâu chúng tôi đã cố giấu đi, cố quên đi, để mà sống?...