Môi Son Julie - [10] Nàng
- Chi tiết
- Julie Quang
- Lượt xem: 4793
Cái chữ (Nàng) tôi biết đến khi đọc lén bức thư Chàng gửi về nhà thăm bố mẹ. Trong đó tôi được giới thiệu là Nàng. Cái từ ngữ để gọi người phụ nữ, lần đầu tiên có người gọi tôi như thế (tôi quen nghe người ta gọi nhân vật thứ ba là nó hay thằng hoặc con). Tôi thầm nghe điều gì rất âu yếm và trân quý trong cái từ ngữ lạ hoắc kia. Tôi được vuốt ve mơn trớn bởi cái âm thanh cảm thụ được ngôn ngữ của ái tình sắc màu của tình yêu chỉ vỏn vẹn gói trọn trong một chữ Nàng cái từ nàng rất xa lạ từ trước bỗng dưng nhảy tót vào lòng và ở lại luôn trong đó chẳng chịu đi. Tôi yêu thích chữ Nàng kể từ đó.
Cái chữ Chàng cũng từ đó mà ra. Tôi phải đáp lại cái văn vẻ chàng thêu dệt trên tôi bằng cách nhai lại: Chàng ơi chê thiếp làm chi. Thiếp là cơm nguội phòng khi đói lòng. Hay là Chàng ơi, đi đâu cho thiếp theo cùng. Đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam. . . kéo dài giọng ngâm nga cho thật mùi để đón trận cười sảng khoái của Chàng là những trò chơi đối đáp mà chúng tôi bày ra chỉ cốt để cười cho qua chuyện mỗi lúc hờn anh giận em mà chuyện này với chúng tôi xảy ra hà rầm như cơm bữa.
Một chút hương trầm thoảng theo gió đưa dĩ vãng xích lại gần trôi miên man trong ký ức dật lùi những ý nghĩ cũng chập chờn theo gió bay đến bạn đọc. (Tôi ngồi gõ bài mà vui vui với ý nghĩ bay bay đó) mặc dù niềm vui ít ỏi lắm lúc hiếm hoi thể hiện qua các bài hát mà tôi đã hát toàn những âu sầu và uất ức để đôi khi ngẫm nghĩ có lẽ do tôi chuyên hát nhạc buồn, quen kể lể, cứ luôn than ngắn thở dài lắm lúc chen vào nước mắt ly tan quá sầu não để cái khó đó vận vào người? Vậy mà người ta đã vỗ tay tán thưởng khi giọng ca tiếng hát chạm nỗi đau âm thanh nhạt nhòa ướt sũng bằng trái tim rướm máu tôi chinh phục người nghe với nhức nhối của chính mình. Sao khán thính giả của tôi lại yêu thích tôi qua cái hình ảnh ác ôn đó, họ đóng khung tôi trong đau thương nghiệt ngã và họ nói yêu tôi? Đã có lúc tôi giận cả thế giới này.
Đến quá khứ gần hình ảnh võ vàng tiều tụy của anh khi gặp lại trên xứ Mỹ khiến ai nhìn thấy cũng phải ái ngại cúi đầu hay đau lòng xót xa cho một đời người nhưng anh vẫn cố gắng để níu lấy cái sức sống đã tàn tạ nơi anh. Trên giường bệnh anh thoáng nét vui qua ánh mắt với nụ cười anh nhỏm dậy để đón tôi không bằng một lời thăm hỏi cố nhân hay xã giao thường thức. Anh nói ngay với tôi rằng – anh chưa sẵn sàng – một câu nói đầy quyến luyến mà anh nói thật nhanh cho hết câu như anh chờ đợi gặp tôi chỉ để thốt lên chừng đó.
Tôi ngạc nhiên vì câu nói sảng của anh trong bệnh viện chắc bị tiêm thuốc giảm đau liều lượng cao.
- Anh hãy nằm xuống nghỉ ngơi, tôi nói.
- Anh không mệt không đau. Anh nói.
- Thế anh có "phê" không? Tôi hỏi.
Anh nhìn tôi chăm chăm như muốn nói đã biết tỏng tôi định nói gì. Tôi im mồm không nên chọc giận người bệnh vì với anh "phê" hay get high là criminal; Tôi ấm ức gác qua một bên mặc dù rất tò mò muốn biết cảm giác đi mây về gió có đưa chàng về vùng ký ức xa xăm nơi tôi đã nhiều lần tìm về để chỉ thấy cái tiêu điều hoang phế của một thời hoàng kim nào xa xôi lắm.
Những tưởng anh phê thuốc quá nên nói sảng nhưng không, anh hoàn toàn tỉnh táo có đôi khi phải lắc lư cái đầu cho lời nói được tề chỉnh hơn. Anh đã mất hẳn thần sắc rồi nên không muốn mất luôn cả sự sáng suốt. Tuy cho qua nhưng câu nói quyến luyến cuộc đời đã ám ảnh toàn bộ não của tôi.
Mỗi buổi sáng nắm lấy tay anh tôi xiết chặt và bảo anh hãy làm y như tôi trong cái xiết tay tôi sẽ đoán biết được tình trạng sức khỏe của anh trồi sụt thế nào. Bàn tay anh lạnh toát khô nhám nắm lấy tay tôi tìm chút hơi ấm. . . trong cái xiết tay chúng tôi thầm lặng san sẻ cho nhau chút hương nồng còn sót lại hay sẽ khơi dậy đống tà tro tưởng chừng như đã tắt ngấm từ lâu.
Những ngày đầu trở về từ bệnh viện ngoài những lúc tấp nập bạn bè thăm viếng có lúc chúng tôi một mình với nhau trong căn phòng ngủ dựng từ cái garage nhà Bố làm thành phòng ngủ. Nơi đây đã từng che mưa mát nắng cho cái gia đình nho nhỏ của chúng tôi một thời gian, ngắn thôi, tuy không lâu nhưng chúng tôi có đủ ngọt bùi chua cay đắng chát, nghĩa là đầy đủ hương vị của cuộc đời đủ là ấn tượng để đánh dấu ngoặc mỗi khi nghĩ đến mà tôi có làm dấu ngoặc như thế đấy có phức tạp không?
Trở lại đây sau mấy chục năm chia tay, bây giờ chung chạ với nhau trong một phòng tôi không sao tránh khỏi luống cuống tay chân vụng về, tôi lí nhí:
- Chúng ta hãy tập làm quen với nhau trở lại, chắc sẽ không thoải mái lúc đầu nhưng phải thế vì em sẽ thường xuyên có mặt để chăm sóc anh, anh có ok không?
- Anh thẫn thờ, được chứ.
Em Hiền lo cho anh cơm nước, em Đạt đưa đón anh đi bác sĩ nhà thương, tôi chỉ việc phụ trách làm bầu bạn với anh. Tôi thích làm khi nhận công việc nhẹ nhàng này tôi sẽ có dịp đọc qua tâm tư anh những khoảng trống hay từng chặng đường có ánh sáng và bóng tối mà tôi chỉ muốn soi rọi vào cái khoảng bóng tối đó trong anh. Có lúc nói khoảnh đời anh không có tôi tồn tại, nhưng tôi có tất cả sự kiên nhẫn để nghe chuyện về anh, chuyện hay hoặc dở tính sau nghe về anh là được rồi.
- Sao em không hát nữa, anh hỏi.
- Hết đam mê mất luôn cả sự tha thiết với âm nhạc, thế thì hát làm gì?
Một sự im lặng bao trùm cả hai, lúc lâu anh tiếp
- Vì sao hết đam mê và hết tha thiết? Mà có mất hết đi chăng nữa, cứ hát sợ gì.
Tôi không sợ cũng không ngán con ma nào chỉ biết rằng mình đã đánh mất sự tự tin và điều này kéo thêm cái mất luôn niềm đam mê với âm nhạc. Cố gắng thêm còn được vì cái mất đam mê bù đắp cho thêm sự tha thiết với những gì còn lại, có lúc tôi hát hay hơn có hồn hơn nhưng khi má tôi qua đời sự tha thiết trong tôi cũng đi theo Má. Mà mình mất tự tin từ lúc nào nhỏ? Tôi chắc anh sẽ không vui khi biết vì sao và từ lúc nào niềm tin đã vỡ.
Anh lắc đầu ái ngại khi biết tôi không dám lái xe. Anh nhìn xuống mặt đất mỗi khi có điều chi suy nghĩ lung lắm, anh thường thế, chỉ nhìn vào mắt người ta khi tinh nghịch chuyện gì để tìm tòi trong ánh mắt đối phương cái ngỡ ngàng khi vỡ lẽ ra điều anh muốn nói và tôi đã xa lắm rồi cái nhìn lém lĩnh đó nơi anh, cái nhìn thẳng xoáy vào mắt đối phương đã từ lâu tôi không tìm thấy nữa. Giờ đây anh nhìn tôi thật lùn thật bé như thấp lè tè dưới đất mỗi khi tôi lỡ chạm vào một để tài khó nhai. Tôi mớm:
- Em đi với anh trở về Sài gòn, đợi anh khỏe lại rồi chúng ta đi, có được không?
Im lặng một lúc lâu, anh nhát gừng.
-Theo anh làm gì?
- Để chăm sóc anh.
- Bên đó có khối người lo.
Vẫn biết thế nhưng lòng tôi cứ muốn theo để chăm sóc anh. Rốt cuộc chúng tôi ngã giá với nhau là nhà ai nấy ở. Cả hai hài lòng đi tới một gặp gỡ. Hai hướng song song đã nối kết được với nhau, ở cuối chân trời nơi tận cùng của tầm nhìn mút mắt, nơi "thiên cổ gặp ngàn thu," đôi tâm hồn được thật sự nghỉ ngơi (1).
Julie Quang
(1) Tìm Nhau nhạc Phạm Duy
Nguồn: gio-o.com