Môi Son Julie - [7] Trở Về Chốn Cũ
- Chi tiết
- Julie Quang
- Lượt xem: 5825
Ghi lại những cảm nghĩ của một chuyến đi xa là một việc làm nho nhỏ không đáng kể. Những tiêu cực tích cực trong xã hội hay trong đời sống cá nhân mỗi người đầy dẫy ra đó, nói hoài nói mãi không hết chuyện người ta. . . Như tôi trong đám người ta không khác, tôi có những chuyện rối rắm không nói ra, có những gút mắc muốn tháo gỡ, và chỉ có tôi tự chữa thương cho mình. Bằng cách nào tôi chưa biết, nhưng khi viết ra những cảm nghĩ của mình và được đón nhận chân thành nơi bạn đọc. Tôi biết sâu sắc trong tôi cần có người nghe. Tôi hát, cần có người nghe và ngày nay tôi giải bày cũng có người nghe. Tôi hát, hay tôi viết đều có người thưởng thức. Tôi thật hạnh phúc khi có người lắng nghe mình.
Kể bạn đọc nghe nhé một vài chuyện xảy ra bên đời hiu quạnh đôi lúc khiến ta mỉm một nụ cười sung sướng.
Chuyện gần đây tôi nghe từ anh Hùng USA Travel Agency nồng nhiệt khen những bài viết của tôi trên Gió O. Anh nói ra được điều anh thích, anh sướng. Tôi vui.
Tôi cám ơn anh bằng câu chuyện cười đầu năm, cười là vui rồi. (Câu chuyện đi tìm cái răng).
Lần khác trong một shopping lúc đang chọn lựa quần áo. Tôi bị một chị nhận diện ra. Chị rất vui mừng bày tỏ rằng chị đã đọc qua loạt bài viết của tôi rằng tôi tình quá nên đọc tôi chị cũng thấy dạt dào theo. Lời tỏ bày thật dễ thương. Còn có nhiều dễ thương nữa như Trúc Mai, Hải Hà, ôi thôi nhiều lắm. Bấy nhiêu cái nhiều góp lại là mật ngọt là hương hoa làm thăng hoa đời sống. Tôi thấy tôi giàu sụ và tôi là người may mắn.
Nỗi niềm vui sướng khi trao đổi trực tiếp với Độc Giả khiến tôi có cảm giác lạ. Cái cảm giác chìm trong hạnh phúc đi kèm với cái thoạt gần chợt xa những hệ lụy chập chùng... "Trong Hạnh Phúc đã có mầm Bất Hạnh" là thế thật ư?
Mặc kệ. Tôi cứ hưởng hạnh phúc của ngày hôm nay đi đã, ngày mai rồi sẽ tới... Qu'est sera sera.
Sau hai Tang một hồi để thấy mình chìm sâu nơi đáy trầm cảm. Tôi vực dậy như người bệnh mới được phục hồi. Một cụm hoa thạch thảo đang cố vươn lên trên vách núi... sự sống vẫn tồn tại. Đời sống không dừng lại mà đi tới.
Kể ra những chuyện nhỏ chuyện lớn tiêu cực hay tích cực đi chăng nữa chẳng qua mong muốn bạn đọc lướt mạng có phút giây thư giản mà nếu không được như mình mong muốn thì cũng mong cống hiến được độc giả một món ăn khác trong cái hổ lốn của tình hình thế giới hâm hấp hiện nay.
Tôi dốt nát chuyện chính trị nên không dám lạm bàn và lại cái bản chất nguyên sơ của người nghệ sĩ trong tôi là không ưa chuyện "chính chị" chính em.
Tôi học đòi bắt chước nhà văn Văn Quang người đàn anh quý mến viết "Lẩm Cẩm Thiên Hạ Sự" anh viết chuyện thiên hạ. Tôi tập viết chuyện của mình. Thật đúng với câu "ăn cơm nhà vác ngà voi."
Tôi vượt nghìn dặm trở về chốn cũ chuyến đi xa lần này có phần vất vả vì tuổi tác càng ngày càng chồng chất lên mà sức khỏe thì lại giảm dần theo năm tháng. Tôi rũ người trên máy bay và đến nơi thì nằm liệt mất ba ngày.
Tôi trở dậy khi Con Vui (1) đến thăm và hẹn với nó đi hát Karaoke vào buổi trưa. Việc đầu tiên buổi sáng tôi cần làm ngay là đến thăm anh bạn vong niên. Người bạn chơi với tôi từ tấm bé, người bạn già của tôi, chẳng ra sao cả, do một sự hiểu lầm mà tôi giận bạn ta từ hai năm qua.
Nhà bạn cửa đóng then cài, thêm cái cửa sắt bên ngoài, (hầu như nhà nhà trong thành phố đều như thế, y như là nhà nào cũng có vàng thoi vàng nén dấu cất trong đó).
Bạn ra mở cửa, cười mỉm khi nhận ra tôi.
- Tôi đến đây để xin lỗi ông.
- Lỗi gì? Bạn nói.
- Tôi giận ông một cách vô lý, là tôi sai.
Bấy nhiêu câu trao đổi bao nhiêu giận hờn đã tiêu tan. Chúng tôi trút cho nhau nghe bầu tâm sự của hai năm gián đoạn tình bạn.
Bạn mời tôi đi nghe nhạc vào buổi tối. Tôi nhận lời ngay không do dự và như vậy tôi đã hẹn với hai người trong một ngày. Tôi khá lạc quan khi nghĩ rằng mình có thể đi chơi suốt cả ngày không nghỉ ngơi, không biết mệt, như tôi của 10 – 20 năm về trước.
Hát Karaoke là điều tối kỵ với ca sĩ, hát theo cái máy cho dù cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì giọng hát đó cũng trở thành cái máy biết hát mà thôi.
Nghĩ như thế nên đôi lúc trong giao tế hay đàn đúm với bạn bè tôi hát Karaoke là để có dịp thù tạc... và lần này tôi thật sự muốn hát Karaoke bởi nhiều lẽ.
- Tôi muốn có thời gian với Con Vui cùng nhóm bạn của nó để nhớ về những ngày cũ với bạn bè đồng nghiệp, những lần văn nghệ thật sự là những lần gặp gỡ bất chợt ngẫu hứng trở thành những lần văn nghệ (bỏ túi) không sao quên được.
- Hát Karaoke lần này để xem xét lại giọng hát của mình . . .
Khi nhận ra mình không còn nguyên chất giọng để xướng lên những notes cao, tôi buồn lắm. Buồn vì cảm giác đánh mất cái quý giá Trời ban, buồn thêm cái nỗi nhớ khán giả và biết rõ ràng từ nay mình sẽ không bước lên sân khấu nữa. Từ buồn đến chán nản tôi không thấy hào hứng với cái trò văn nghệ máy karaoke. Không biết Vui có nhìn ra nỗi buồn đó trong tôi hay không mà nó lôi tôi đi từ nơi này đến nơi khác cho rũ hết cái buồn. Là nó muốn cho tôi vui như cái tên cúng cơm của nó đó.
Chia tay với Con Vui là lúc tôi đã thấm mệt nhưng còn cái hẹn đi nghe nhạc với anh bạn già. Tôi không thể lỗi hẹn với anh được, mới vừa làm hòa với nhau mà . . .
Viết đến đây tôi chợt nhớ đến anh bạn khác, người bạn đồng môn phái, người có thể gọi là tri âm tri kỷ với tôi trong âm nhạc, anh Nguyễn Ánh 9 vì có chút lấn cấn sao đó (không do cả hai) nên tôi đã biệt tăm với anh. Tôi mong lần sau có dịp trở về nẻo xưa tôi sẽ tìm đến anh để nói lời tạ lỗi lần sau. Lần sau nhé, tôi mong đến ngày đó.
Cưỡi xe máy. . . Ngày trước chưa phải đội nón bảo hiểm, thôi thì tóc cứ tự do mà thổi tung lên theo gió. Bây giờ đội nón, đeo khẩu trang, người trùm kín như người phương Đông giữa cái nắng thiêu của miền nhiệt đới. Chị em phụ nữ giữ sắc đẹp bằng cách tắm hơi mỗi ngày? Đến da khô kinh niên như tôi mà không cần dùng đến lotion kem dưỡng da.
Phụ nữ Việt có làn da mịn chắc nhờ thế.
Buổi tối
Đến điểm hẹn đã thấy anh bạn già ăn vận chỉnh tề ngồi đợi tôi trước sân. Không kịp về nhà thay đổi xiêm y cho đúng cách ăn diện đi night club, không trang điểm, vẫn lè phè chắc không ai nhận diện ra mình, nghĩ thế tôi yên tâm bước lên các bậc thềm dẫn đến cổng Night Club Bar.
Cái Bar này thu hút khách nước ngoài đến uống rượu nghe nhạc, cái phong cách riêng từ khung cảnh trang trí đến phần ban nhạc và ca sĩ đều rất riêng.
Nó gợi cho tôi hình ảnh của một Huyền Thoại Trên Vùng Biển bài hát năm xưa tôi đã hát ... còn thiếu hình ảnh của một người vũ nữ và Cành Thập Tự Đen – cái chết và người Thủy Thủ buồn đứng nhìn nước biếc là có thể làm xong một phần đoạn video clip.
Bài hát Huyền Thoại Trên Vùng Biển này, trước 75 tôi không chọn để hát trên sân khấu. Bài hát buồn quá, buồn như muốn khóc. Một cảnh tượng buồn như đám tang kéo lê thê hết cả đời của người vũ nữ trong hầm rượu tối. Trên khuy kèn đồng của nhạc sĩ Cao Phi Long và ban nhạc Ngọc Chánh The Shotguns. Ca sĩ là tôi nhảy múa với notes nhạc. Hát lồng lộng trong phòng thu thanh với cái tưởng tượng một không gian Biển và Những Huyền Thoại.
Huyền Thoại Trên Vùng Biển, Julie Quang trình bày trong album Shotgun 19 - Băng Vàng 1971
Những nhân vật và những cảnh tượng khác nhau nhiều lắm, nhiều quá để chuyên chở trong một bài hát. Làm sao nhập tâm cho hết những nhân vật, những tâm trạng buồn đều như nhau. Bài Huyền Thoại Trên Vùng Biển khó hát, tạm được trong phòng thu âm, nhưng tôi không tài nào dựng lên hình ảnh đó trong khung cảnh của một phòng trà ca nhạc hay night club bar. Đó là lý do tôi không chọn Huyền Thoại Trên Vùng Biển để hát trên sân khấu.
Trở lại câu chuyện Trở Về Chốn Cũ của tôi lần này, phải có lời khen đến vị chủ nhân đã khéo làm nên một mỹ quan về đêm như thế nơi thành phố.
Ban nhạc và ca sĩ tạo nên sự sinh động cho toàn cảnh.
Ngay bài đầu tiên tôi đã thấy các em chơi nhạc với tinh thần đồng đội (team work). Các em chơi rất ăn ý, đồng điệu, nhuần nhuyễn. Nói theo cách của Michael Jackson khi tập dượt với ban nhạc của anh (đêm nhạc như lửa riu riu).
Điều này khó tìm thấy nơi các ban nhạc khác. Chơi đều, chơi sạch, hay.
Cô Ca Sĩ Sông Đá (2), tạm gọi em như thế. Cô em ca sĩ cho tôi nhiều ấn tượng đẹp của một thời đã qua, một thời tuổi trẻ . . .
Ngày đó có tôi sớm líu lo ca hát.
Ngày xưa với nguyên vẹn nỗi đam mê . . .
Qua Sông Đá tôi nhìn thấy tuổi trẻ tôi ngày trước.
Cám ơn em đã cho tôi những khoảnh khắc vui tràn về trong ký ức.
Đêm hôm đó nghe Sông Đá hát bốn bài liên tục, em hát nhạc ngoại lời ngoại. Mỗi bài em hát là mỗi lần tôi lạc vào vùng thời gian của quá khứ. Tôi đi từ Long Bình đến Nha Trang vùng Ban Mê Thuột những nơi mà tôi đã từng đi trình diễn trong các căn cứ Quân sự Hoa Kỳ. Thời gian đó tôi vô tư nhìn đời với đôi mắt trong vắt. Sông Đá vóc dáng sáng sân khấu, cái đẹp hoang như cô gái Gitane không thiếu nét khắc khổ tự nhiên của người xứ Quảng và cái e ấp của cô gái Việt.
Do có quen biết trước với anh bạn già nên Cô đến bàn chào tôi. Biết thêm về Sông Đá đã đi hát 22 năm. Cái vững vàng của người không ít kinh nghiệm trên sân khấu như Cô từ phong cách trình diễn đến giọng hát Cô đều thể hiện một cách điệu nghệ. Có điều tôi ngạc nhiên với một tài năng như thế vậy mà Cô chưa là một diva thì có hơi lạ ... có lẽ do cá tính của Cô phần nào chăng?
Tôi mong cô em Sông Đá sẽ tạo dựng được tên tuổi, định rõ vị trí chỗ đứng của mình trong làng âm nhạc Việt một ngày gần vì Cô em xứng với thành tựu đó.
(còn tiếp)
Julie Quang
(1) (2) nhân vật Con Vui và ca sĩ Sông Đá sẽ lần lượt trình làng trên Gió O. Mời bạn đọc đón xem.
Trả lời bạn đọc: Để trả lời cho một số nguồn dư luận đang cố tình bóp méo sự việc liên quan trực tiếp đến Tôi .
- Con Gái tôi là một trong ba người thừa kế trong Di Chúc của người Quá Cố.
- Tôi là người viết trực tiếp chịu trách nhiệm về những gì mình viết trên Gió O, gio-o.com. Tôi không thuê mướn ai để làm việc này.
Nguồn: http://www.gio-o.com/Chung/JulieSonMoi7.htm