Môi Son Julie - [6] Độc Thoại Với Bố
- Chi tiết
- Julie Quang
- Lượt xem: 5565
Ngồi hàng giờ trước hình Bố. Ngắm nhìn Bố thật kỹ, thật lâu để nhốt tất cả hình ảnh trước mặt vào trong tâm trí. Chưa bao giờ con nhìn Bố thật lâu thật kỹ như lúc này.
Bức hình ai đó chụp lúc Bố còn khỏe. Gương mặt ghi đậm dấu vết thời gian Bố già nua. Nỗi ưu tư khắc khoải lãng đãng trong ánh mắt. Niềm quyến luyến với cuộc đời. Những nỗi niềm ấy dường như đọng lại nguyên một khối tình để lại cho nhân gian.
Bố trầm tư trước màn hình, bàn tay hờ hững đặt trên chuột như ghi lại điều gì mà ống kính trong tíc tắc đã kịp nháy lên ghi lại khoảnh khắc ấy, tâm tư ấy. Bố đẹp như diễn viên Omar Sharif trong phim Doctor Zhivago, người trở về tìm nàng Lara trong mịt mùng tuyết trắng trời Đông Âu. Hình ảnh sừng sững, lừng lững, vượt trên cái Chết thách đố với hiểm nguy thiên nhiên ác nghiệt để mong tìm đến với người Tình Chung. Cái đẹp thương khó trong tình trường não nùng đến chạnh lòng người.
Bố yêu nhân vật này lắm. Nói thế là con khen Bố đẹp như tài tử cinema. Phải nói là đẹp Trai mới đúng, chưa chắc, người ta sẽ bắt bẻ rằng 93 tuổi phải gọi là đẹp Lão nhưng con muốn nói Bố đẹp Trai vậy.
Người nghệ sĩ không có tuổi vì họ song hành với thời gian trong tác phẩm.
Thời gian thật là mông lung trừu tượng trong từ ngữ. Khoa học thực nghiệm bó tay không sao chứng minh được vì phải trải qua cái Chết con người ta mới chiêm nghiệm và làm Chủ được Thời gian. . .
Người ra đi vào cõi Chết không mang theo gì, kể cả những thắc mắc về Thời gian và nếu có đi chăng nữa cái thắc mắc sẽ là nơi họ sẽ phải đến. . . một Không gian khác. Một Cõi khác, nơi nào đó tốt đẹp hơn để gọi là Thiên đường. . . . Ai cũng cầu mong cho mình được phút cuối an lành vậy.
Đời người thật quá ngắn cho một Tài Hoa trong cõi trăm năm người ta.
Đo đếm một kiếp người có ngần ấy thôi. Một kiếp người của Bố gần chạm đến đỉnh điểm con số trăm năm, coi như là tròn trịa hả Bố.
Cái Duyên cha con ta gặp nhau trên cõi tạm này ngẫm nghĩ lại con thật là đắc ý cho sự kỳ ngộ hiếm có cho một đời người.
Con no nê với ý nghĩ mình thật Diễm Phúc đã có một người Bố như Bố.
Một người ham hiểu biết và luôn tìm tòi như Bố chắc hẵn lúc này ở một cõi nào đó Bố và anh Quang con đã dắt tay nhau du hành trong vũ trụ tìm đến cõi thần tiên nơi hẹn cùng Bích Khê thi sĩ như trong loạt ca khúc mà Bố đã chuẩn bị hành trang cho hai cha con trong hành trình lần này. Bố đã sắp đặt thật kỹ từ nhiều năm trước. Có lẽ từ lúc Bố trải qua cuộc giải phẫu tim lần thứ nhất.
. . . Từ hôn mê đến hồi tỉnh Bố đã du hành ở cõi trên ít nhiều lần ắt thành thục đường đi lối về,
. . . biết lúc nào phải đi thì đi. . . cho kịp.
. . . biết cõi Thần Tiên có tất cả nhưng thiếu Âm nhạc Phạm Duy. . . .
. . . biết phải trở lại vì chưa xong việc trần gian . . .
Phải trở lại để hoàn tất một loạt Dị khúc mà Bố chọn để mang theo về cõi Chết. . . .
Bố đã sống trọn vẹn cống hiến không lãng phí phút giây nào. Với ông làm việc không ngơi trong sáng tác điều đó cần thiết như người ta cần không khí để hít thở.
- Như thế nào để nhận biết cái Đúng Sai mà sống cho tử tế với cuộc đời? Có lần con ngây ngô hỏi thế;
Bố dạy nè:
- Sinh ra làm người có Khôn, có dại - Cái Khôn là đầu óc biết tính toán – cái Dại là trái tim luôn thiệt thòi. Cả hai Khôn và Dại đều chứa trong cái túi Hiểu Biết.
- Tuổi ấu thơ đến trưởng thành ta lượm lặt tất cả khôn dại trên đường đi như những viên sỏi trên đường, có viên sỏi đẹp đẽ có hòn đá sứt mẻ.
- Cứ nhặt đi nhặt cho đầy túi trong Vô thức để rồi trong cuộc sống trên con đường ta đi tới, nơi phải Trở Về. . . những Khôn hay Dại, Đúng hay Sai, tất cả đều vô nghĩa khi ta Trở Về.
Sống trăm tuổi người chưa chắc biết được Đúng và Sai, (rắc rối).
Nghe trái tim. Lấy Tấm lòng mà trang trải với đời cùng khiêu vũ trên hai từ ngữ Đúng và Sai để tìm sự thăng bằng cho chính mình. Ngắn gọn và dễ hiểu. . . nhưng Bố ạ, cho đến giờ phút này con vẫn chưa thông suốt được điều Bố dạy.
Là Thân Vỏ Ốc mượn Hồn chỉ nghe tiếng ù ù lao xao làm sao hiểu được lời thì thầm của Biển?
Bố ạ, trong lòng con Bố đã là ngàn khơi Biển lớn.
Tâm hồn Ông trần truồng trước mắt người đời như con trẻ. Ông chân thật bày tỏ con người mình với cuộc đời như thế, trong suốt như thế, một tâm hồn trẻ thơ cùng Hỉ Nộ Ái Ố với đời một phen. Là cách thể hiện của Bố nó như thế.
Có lẽ do Bố quá đơn sơ bình dị như nhà Nông nên cái Ăn không cầu kỳ mà cái Mặc còn đơn giản hơn, độc nhất bộ bà ba muôn thuở không đổi, ngay cả khi đóng bộ complet cà vạt, bên trong lớp áo nỉ dày vẫn là bộ bà ba dính da.
Dù nơi phương trời nào hay bất cứ trong thời tiết nào Bố vẫn thủy chung với cách ăn mặc của mình.
Bộ quần áo dân dã của người miệt vườn, nông thôn là cái mode không thay đổi của Ông, thường là màu đen nhưng để gọi là thay đổi Ông thay màu, màu nâu, hay màu lam tối sậm đó thôi. Đừng hòng sắm cho Ông bộ cánh đắt tiền mà Ông mặc.
Ông bình dị đơn giản như người nông dân chỉ khác tay chân không lấm bùn, không có mồ hôi nhễ nhại và hơi thở gấp rút của người quần quật ra sức lao động chân tay.
Ông mang thân Lãng tử du ngoạn ba miền từ Bắc chí Nam xuyên suốt như thế hai chuyến. Lần đầu để ghi lại Trường Ca Con Đường Cái Quan và lần hai Ông nghe ra và ghi lại tiếng vang vọng Hồn Mẹ Việt Nam .
Được hai trường ca đã là một nỗ lực lớn nhưng với Ông vẫn chưa gọi là đủ. Ông miệt mài trong sáng tác và Ông làm việc như một cái kiến bền bỉ với công việc cho đến khi tắt tịt mới chịu yên.
Những lúc Ông chịu yên không kéo dài được lâu. Tuy vậy, bao lâu đó là bấy lâu gia đình vui vẻ tiếng cười. Cả nhà hạnh phúc vì Bố có thì giờ cho mỗi đứa con.
Bố mẹ có tám người con, gái trai đầy đủ, lo cái ăn cái mặc cho bầy con cũng đủ oằn thân Mẹ.
Bố miệt mài trong lao động tim óc để có cái nuôi vợ con, kể ra đâu sướng gì;
Bố Mẹ thật sự sung sướng khi nhìn thấy các con đi theo con đường âm nhạc thơ mộng mà Bố Mẹ đã đi qua, đã vạch sẵn cho các con. Mẹ mừng vui trong nước mắt và Bố thì khỏi nói, sướng lắm, đến nỗi không tham dự buổi ra mắt đầu tiên của ban nhạc Gia Đình Phạm Duy – The Dreamers với giới trẻ tại Sài Gòn. Sự kiện này quan trọng và lớn lắm đối với Ông. Ông không đến tham dự dù là khán giả chỉ vì Ông không chịu nổi sự đối mặt với cái hạnh phúc lớn đó. Bố trốn.
Một lần khác em Hạnh ngã nặng, thân người giật bắn lên từng cơn, cả nhà lo quýnh quáng. . . Nào xe cứu thương, xe cảnh sát rồi cấp cứu tại chỗ. Em an toàn, tai qua nạn khỏi.
Đến lúc cần chữ ký của người chủ hộ ký tên vào tờ biên bản cứu thương mọi người mới nhớ đến Bố. . . . Bố trong phòng ngủ khóa cửa cẩn thận và im thin thít. Ông không chịu nổi cảnh tượng đứa con gái út đang gần kề với cái chết. Bố trốn.
Và lần này Bố không chịu nổi cái đau mất con. Bố nhanh chân tháo chạy theo con Cả mà quên những đứa còn lại, bỏ lại tất cả. Bố đi và không muốn Tái Sanh. Nghe mà đau thắt tim. Một người đến với cuộc đời bằng cả tấm lòng như Bố, cống hiến đồ sộ như Bố mà thốt lên câu nói ngán ngẩm đời đến thế là cùng. . . nhưng con tin rằng Bố vẫn yêu cuộc đời này lắm. Bởi yêu cuộc đời này nên có câu "một ngày cho người Thương, một ngày cho người Ghét" đồng điệu đến thế, cả với người Ghét mà vẫn Công bằng – Đối Nhân Xử Thế. Là Bố kính yêu.
Bố. Một Thiên tài Âm nhạc vậy mà mức độ mỏng dòn còn dễ vỡ hơn người bình thường.
Trong một chương trình Phạm Duy 65 năm Âm nhạc tại Paris lần đó Bố vừa qua cuộc giải phẫu tim, đi đứng còn mất thăng bằng, ai cũng lo cho Bố phải gồng gánh một chương trình. . . . sức khỏe Ông biết có kham nổi không?
Đêm diễn đó đã không còn chỗ ngồi. Trong hàng ghế đầu có Giáo sư nhạc dân tộc Cổ truyền, Bác Trần văn Khê, là bạn chí thân của Bố.
Bố làm MC dẫn chương trình khi giới thiệu Thái Hiền – Thái Thảo Ông đã giới thiệu Thái Thanh - Thái Hằng. Cho rằng Bố nói sai sẽ chữa lại. .. Nhưng không.
Đến phần trình diễn của Julie Bố giới thiệu Julie Quang nghe mà bất bình vì mấy chục năm qua cái tên đã cắt đôi, đã tách rời, mà nay Bố lại ghép hai cái tên lại như nguyên thủy.
Bố ạ, con làm thế để không vướng mắc cho ai, để cho cả hai đừng nặng lòng khi cất bước ra đi. Hai con đã không còn đi chung trên con đường đời, giữ lại cái tên có nghĩa gì nữa, có khi lại làm phiền nhau chỉ vì cái tên. . . Con suy nghĩ như thế.
Sau buổi diễn Bác Khê nói:
"Phạm Duy còn minh mẫn sáng suốt lắm. Ông giới thiệu Thái Thanh Thái Hằng như năm sáu chục năm về trước và ngày nay là Thái Hiền, Thái Thảo. Ngày trước hay ngày nay đều là những hình ảnh yêu quí mà trong lòng Ông vẫn ôm ấp tưởng nhớ đến.
Với Julie Quang cũng vậy, ba bốn chục năm trước Phạm Duy đặt tên cho và bây giờ trong lòng Ông con vẫn là đứa con dâu của Ông, không thay đổi, phải hiểu như vậy."
Một lần khác khi anh Duy Quang có ý định bước thêm bước nữa với (Yến Xuân).
Bố hỏi:
- Con đi với Bố hỏi vợ cho thằng Quang nhé.
- Bố đùa hả. Tôi nói.
- Con làm được điều này thì con mới vượt xa người ta.
Câu hỏi và sự mời mọc đi hỏi vợ cho chồng cũ nghe thật tức cười. Bố vui thật, nghĩ ra chuyện để các con có một trận cười. . . vui mà. Con quên bẵng đi câu chuyện mà con cho là Bố đùa vui chọc ghẹo. Giờ đây nhớ Bố, ngẫm nghĩ lại mới nhận ra ý nghĩa trong câu chuyện Đi Hỏi Vợ.
Bố ơi, con dại không hiểu được lòng Bố, bỏ quên cái tên Bố thương yêu đặt cho, quên luôn cả cái ơn Bố mang tiếng hát con đến với cuộc đời. Bằng cử chỉ nhỏ nhen, đầu hàng số phận, con mong xóa đi phần đời mình con muốn quên.
Con đã được dạy bảo cẩn thận để loại trừ những thứ làm bận rộn đầu óc không cần thiết phải lưu giữ trong tim. . . .
Bố ạ, những điều Bố dạy con khắc nhớ, nhưng có tuân thủ hay không lại là chuyện khác tùy thuộc vào hỉ nộ ái ố của bản thân với cuộc đời. Bố đừng giận, đừng la rầy vì con muốn sống thật, sống y như Bố vậy.
Trò chuyện với Bố những tưởng về người Bố Tôn Kính lòng mênh mang bềnh bồng miền ký ức quên cả thực tại Bố đã ra đi, mà nào Bố đã ra đi. . . . Bố ơi Bố không muốn Tái sanh. Bố ạ Bố không cần Tái sanh vì Bố đã ở lại trong tim các con, trong lòng người Thương, kể cả người Ghét trên môi tất cả những người hát nhạc Phạm Duy, Người Nghệ Sĩ tự nhận mình là Kẻ Hát Rong.
Ghi chú: Một vài nét phác họa về một người Cha trong đời thường. Mong được đóng góp chút ít trong cái nhìn tổng thể Bức Tranh đời Phạm Duy Người Cha yêu quí của tôi.
(còn tiếp)
Julie Quang
2013
Nguồn: gio-o.com