PhamDuy.com - Trang web lưu giữ di sản âm nhạc Phạm Duy
  • pd showcase01 976x400
  • pd showcase02 1200x400
  • pd showcase03 1200x400
  • pd showcase04 1200x400
  • pd showcase05 1200x400
  • pd showcase06 1200x400
  • pd showcase08 1200x400
  • pd showcase09 1200x400
  • PD Paintings
  • 2003 1200x400

Tác Phẩm Tác Phẩm

Chương 5

Hồi Ký — Thời Thơ Ấu - Vào Đời
Hà Nội băm sáu phố phường
Hàng mật, hàng đường, hàng muối trắng tinh...
CA DAO


Trước khi đề cập về sự học của tôi trong thời thơ ấu, hãy nói tới cái chơi của tôi lúc đó :

Hàng Ngang sang Hàng Đào
Hàng Đào vào Hàng Bạc
Hàng Bạc tạt sang Hàng Mắm
Hàng Mắm ngắm xuống Hàng Bè
Hàng Bè về Hàng Dầu
Hàng Dầu trông ra đầu Lò Xũ
Lò Xũ có một lũ bờ sông
Bờ sông trông thấy cầu
Trên cầu có tầu chạy...

Xem tiếp...

Chương 4

Hồi Ký — Thời Thơ Ấu - Vào Đời
Tôi mồ côi cha năm lên hai tuổi
Mẹ tôi thương con nên không lấy chồng......
Lời Mẹ Dặn -- Phùng Quán

Mẹ, ngày còn trẻ

Bố tôi chết đi để lại một gánh nặng cho mẹ tôi. Ngoại trừ Anh Khiêm vì học giỏi nên có học bổng của Pháp cho đi Tây học và không cần đến ai lo lắng, mẹ tôi phải lo liệu để nuôi sống lũ chúng tôi lúc đó hãy còn thơ dại. Con gái một ông đồ và vợ goá của một nhà văn thì làm gì có sẵn nghề nghiệp chuyên môn trong tay.

Nhưng rồi cũng giống như hầu hết các bà mẹ Việt Nam trong xã hội Hà Nội trí thức tiểu tư sản ấy, mẹ tôi đã khéo xoay xở để nuôi chúng tôi lớn lên. Khi thì mẹ đi các tỉnh miền thượng du để mua sừng nai, xương cọp đem về nấu thành cao ban long, cao hổ cốt, bán thẳng cho người mua. Khi thì mẹ mua cả dăm bẩy chục gánh hoa sen rồi cả nhà ngồi bóc cánh sen lấy nhụy hoa ướp trà, cũng để bán trực tiếp cho khách hàng. Không hề có một cửa hàng bán cao hay bán trà sen. Việc bóc cánh hoa sen làm cho anh em chúng tôi rất thú vị vì được nhẩy nhót hay ngã lăn quay trên đống cánh sen vừa thơm vừa mát. Việc phụ giúp cho mẹ và các chị nấu cao thì cực lắm. Nấu cao vào buổi trưa mùa hè ở trong một ngôi nhà thấp lè tè là một cực hình. Cho nên phải nấu vào ban đêm. Có một lần ai cũng buồn ngủ cả, lửa bén lên mái bếp, xuýt cháy cả phố.

Xem tiếp...

Chương 2

Hồi Ký — Thời Thơ Ấu - Vào Đời
Nhà tôi ở Phố Hàng Dầu
Số nhà 54, đứng đầu... du côn...
Phạm Duy Cẩn


Phố Mã Mây - Rue Des Pavillons Noirs - circa 1920

Ít lâu sau khi tôi ra đời, gia đình họ Phạm dọn từ phố Mã Mây (Rue Des Pavillons Noirs -- phố Cờ Đen, lại một cái tên có liên hệ tới gia đình tôi) xuống phố Hàng Dầu (rue Fellonneau), một con phố có chưa tới 30 căn nhà thấp bé nằm ôm lấy nhau.

Bên phải phố Hàng Dầu là phố Bờ Hồ nằm đối diện với một khu đất trên đó có Đền Bà Kiệu và rạp chiếu bóng Pathé. Hồ Gươm không xa nhà tôi mấy. Đứng trước cửa nhà, tôi có thể nhìn thấy mặt hồ lúc nào cũng lặng lẽ và xanh đục. Và thấy xe điện leng keng lọc cọc đi ngang. Trong 17 năm sống với thủ đô, tôi có tới 14 năm sống chung quanh hồ Gươm cho nên Hà Nội đối với tôi chỉ là Đền Ngọc Sơn, Cầu Thê Húc, Tháp Rùa, đền Bà Kiệu và khu vườn nhỏ bên bờ hồ là nơi tôi hay ra leo lên cây đa hoặc lúi húi hái hoa bắt dế. Trong 3 năm còn lại, tôi theo gia đình lên ở bên cạnh Hồ Trúc Bạch trước khi rời xa Hà Nội đi sinh sống ở Moncay, Hưng Yên, Kiến An, Bắc Giang. Thỉnh thoảng ghé về thăm mẹ, tôi không có đủ thời gian để yêu được tất cả Hà Nội 36 phố phường.

Xem tiếp...

Chương 3

Hồi Ký — Thời Thơ Ấu - Vào Đời
Con cóc nhẩy ra
Con cóc nhẩy vô
Con cóc ngồi đó
Con cóc nhẩy đi...
Thọ An Phạm Duy Tốn
ghi lại trong TIẾU LÂM AN NAM


Tôi không có một kỷ niệm nào với bố tôi cả. Ông chết đi khi tôi mới lên hai. Theo lời mẹ tôi nói thì bố tôi có hình vóc hao gầy, mặt rỗ hoa, rất vui tính, hay nói đùa và chọc ghẹo bạn bè, vợ con. Tôi rất giống bố tôi ở điểm này.

Ông làm nhiều nghề ngoài nghề viết văn, viết báo. Sau khi tốt nghiệp ở trường Thông Ngôn, ông làm thông dịch viên ở một vài toà công sứ tỉnh nhỏ. Rồi bỏ đi làm thư ký cho một chi nhánh của Banque de L'Indochine ở tỉnh Mông Tự bên Tầu. Rồi mở nhà hàng cao lâu ở phố Cầu Gỗ, mở tiệm vàng ở phố Hàng Đào. Sau đó, đi tìm mỏ than hay mỏ vàng gì đó ở Quảng Yên... Trong đời, tôi cũng hay đổi nghề như bố. Vào với nghề viết văn, bố tôi chọn con đường tả chân và phê bình xã hội, khi thì viết những truyện ngắn rất đứng đắn khiến cho truyện của ông về sau được đưa vào giáo trình của Bộ Giáo Dục, khi thì sưu tập và phóng tác những chuyện tiếu lâm (dưới bút hiệu Thọ An). Những lúc tôi soạn loại bài hát phê bình xã hội như tâm ca hay tục ca tôi đều liên tưởng tới việc làm của một người bố tuy không gần gũi mà hoá ra thân thiết. Sau khi làm báo và cũng đã là một người khá nổi danh trong xã hội rồi, cùng với Nguyễn Văn Vĩnh, bố tôi được bầu làm Hội Viên Thành Phố Hà Nội và được cử đi dự Đấu Xảo Marseille vào năm 1922. Trở về nhà, ông lâm bệnh và tới năm 1924 thì ông qua đời vì bệnh ho lao. May mắn cho tôi là anh chị tôi còn giữ được một số tài liệu về bố tôi. Chẳng hạn những lá thư hay những bưu ảnh bố tôi gửi về khi ông đi Nam Kỳ hay đi Pháp. Chẳng hạn những mẩu báo Trung Bắc Tân Văn, Thực Nghiệp Dân Báo, Khai Hoá Nhật Báo... đăng tin ông mất vào năm 1924 trong đó có phần tiểu sử của bố tôi. Những tài liệu này được anh chị tôi đem qua Pháp từ lâu và gửi cho bản sao trước năm 1975. Do đó, tôi được ''gặp'' lại bố tôi trong những kỷ vật này.

Xem tiếp...

Những Năm Cuối 1990 - Yêu Ðời, Yêu Người, Yêu Mình

Trong mọi loại nhạc Việt -- nhạc hoàn toàn Việt hay nhạc Pháp, Mỹ, Nhật, Mễ...với lời Việt -- của giai đoạn đầu trong thập niên 90 này... có một bài hát Nhật được tôi soạn lời để cho Thái Hiền hát, với nội dung chắc chắn không phải của nguyên bản mà do tôi tạo ra. Ðó là bài TRÁI TIM CÒN TRINH. Cùng với hai bài hát khác là KIẾP ÐAM MÊ của Duy Quang và MƯỜI NĂM TÌNH CŨ Trần Quảng Nam, đây là một bài hát coi như thành công nhất trong 20 năm qua. Hầu hết các hãng băng ở Hoa Kỳ đều thu thanh bài này với các giọng ca cũ, mới, già, trẻ... Chưa bao giờ chịu làm người thù của ai cả, đây là bài hát nhắc nhở tới chủ trương làm người tình của tôi -- lúc nào cũng yêu đời, yêu người và yêu mình... Xin mời bạn nghe và đọc lời ca, trước hết là nghe giọng Thái Hiền:

Trái Tim Còn Trinh
Nhạc Nhật
với Thái Hiền
Lời Việt : Phạm Duy

Một ngày xuân ấm, tuổi đang mơ mộng, tóc xanh
Một ngày tươi sáng, yêu thương vô vàn, trắng tinh
Ta yêu cuộc sống, yêu người, yêu mình,
Yêu ai gần gũi, yêu người xa vắng mông mênh,
Trái tim còn trinh !
Rồi tình yêu đó, tình yêu nguyên vẹn, tiết trinh
Tình yêu man mác, mến yêu không ngừng, đắm say
Yêu không cần biết ai người yêu mình
Ai hay hờn dỗi hay là ai đã coi khinh
Mối tình còn trinh !
Này hỡi con tim, xinh xinh
Vì yêu quá nên tim lao đao, gập gềnh
Rồi có đau thương một mình,
Thì đành con tim, nhớ nhớ thương thương lênh đênh.
Này hỡi con tim con con
Vì yêu đương quá nên tim xanh xao gầy còm
Rồi có đau thương mỏi mòn,
Nhưng tim trắng trinh như ngày trái tim xanh non.
Rồi đời sẽ cuốn đời đi vô tận khắp nơi
Một đời tăm tối hay bao tưng bừng mãi thôi
Ta yêu cuộc sống, yêu người, yêu mình,
Yêu ai gần gũi, yêu người xa vắng mông mênh,
Trái tim còn trinh !
Rồi tình yêu đó, tình yêu nguyên vẹn tiết trinh
Tình yêu man mác, mến yêu không ngừng đắm say.
Yêu không cần biết ai người yêu mình
Ai hay hờn dỗi hay là ai đã coi khinh
Mối tình còn trinh !

Xem tiếp...