Thái Hiền -"Nàng Thơ" lặng lẽ
- Chi tiết
- Báo Đẹp Online
- Lượt xem: 9039
Một giọng hát đẹp, cất tiếng là thấy sang trọng; một phong thái lịch lãm, gợi nhớ Sài Gòn xưa và Hà Nội xưa hơn nữa, bản thân Thái Hiền đôi khi không biết rằng giọng hát của mình, bóng dáng của mình đã trở thành đối tượng cảm tác của không ít nghệ sĩ, mà người đầu tiên chính là bố chị, nhạc sĩ Phạm Duy. Không chút ý thức nào về vai trò "Nàng Thơ" của mình, Thái Hiền có một cuộc sống khá lặng lẽ, và là một khối bí ẩn với những người xung quanh, những "fan" của chị...
Cuộc trò chuyện của Đẹp với Thái Hiền bắt đầu sau khi chị vừa nghe bài hát "Bài tình cho giai nhân", bài hát được nhạc sĩ Quốc Bảo cảm tác từ những gì anh nghĩ về chị, dù chưa hề gặp mặt. Vẫn... bí ẩn, Thái Hiền luôn biết cách tạo được lớp vỏ an toàn cho mình...
Nghe "Bài tình cho giai nhân", chị nghĩ gì về chính mình, qua một "tấm gương" khác như thế?
Tôi cảm động khi thấy mình được ưu ái. Dù tôi đúng là người được ca ngợi, hay chỉ là chút bóng dáng thoảng qua, thì tôi vẫn thấy mình được "tô màu". Riêng một mình, tôi thấy mình như một tấm ảnh đen trắng, bình thường, không hấp dẫn, nhưng được tô màu thì thấy... đẹp quá.
Một cách ngẫu nhiên, chị đã trở thành cảm hứng sáng tác cho không chỉ cha mình, trong một loạt các tác phẩm quan trọng của ông, "Bé ca", "Nữ ca", "Thiền ca" và nhiều bài khác nữa, và ít nhất có thêm nhạc sĩ Quốc Bảo, với bài hát rất được yêu thích ở Việt Nam và đã được nhiều người hát, như chúng ta vừa nghe, chị nghĩ sao về vai trò "Nàng Thơ" - "Muse", của mình?
Nếu quả thực được coi là "Muse" thì tôi thấy hạnh phúc, nhưng tôi không nghĩ mình lại có khả năng lớn như thế. Ngày tôi nhỏ, bố tôi viết "Bé ca", tôi không bao giờ nghĩ chúng chỉ dành cho tôi hay được viết ra chỉ vì tôi, tôi cứ hát, hát mua vui cho mọi người. Sau này "Nữ ca", "Thiền ca"... bố cứ đưa là tôi hát thôi. Ngày nhỏ hát "Bé ca", 20 tuổi chuyển qua hát nhạc tình tới giờ.
Luôn được ca ngợi như một giọng hát đầy quyến rũ, đặc biệt sang trọng, lại sinh ra trong một gia đình nổi tiếng, chị ý thức thế nào về tài năng và lợi thế của mình?
Có người hỏi tôi sao không thấy chị nổi như Khánh Hà, Ý Lan? Tôi chẳng biết nói sao, tự tôi cũng thấy mình nổi tiếng đấy chứ. Hay là với tôi chỉ như vậy đã là đủ? Thực sự, với tôi, hát đã từng là một bổn phận, khi nhỏ, trong một gia đình toàn người theo âm nhạc, rồi lớn hơn chút nữa là nghĩa vụ, phải kiếm sống, nhất là hồi mới sang Mỹ. Vì thế, dù cũng rất yêu nghề hát, nhưng tôi luôn cần những khoảng thời giờ tự do để đi chơi, không vướng bận.
Nhớ lại thời bổn phận, nghĩa vụ ấy với thời hát theo ý thích như bây giờ, chị có được những kinh nghiệm gì?
Kinh nghiệm lại không tới từ chuyện ca hát, tôi cũng không nghĩ nhiều về chuyện ca hát thời trước của mình. Tôi nhớ hơn là thời gian mình đi làm những việc khác. Tôi từng làm bồi bàn, thư ký, rồi có dạo đưa thư, tự lái xe tải chở bưu phẩm đi phát, hay có thời gian tôi làm một hãng chuyên sản xuất đồ cho nhà thương, ngày ấy trông tôi cũng khá giống một bác sĩ (cười). Hồi đó tôi nghèo lắm. Mùa đông mà không dám bật lò sưởi vì sợ tốn tiền điện. Đó là những quãng thời gian đáng nhớ, nhờ đó mà tôi quý sự tự do, thoải mái mình có được bây giờ. Cũng thời kỳ ấy khiến tôi cứng rắn hơn.
Phải chăng tính cách ấy ảnh hưởng tới lối hát của chị khiến nhiều người nhận xét chị... lạnh trên sân khấu?
Khi tôi hát, cảm xúc lặn vào bên trong, chứ không biểu lộ bên ngoài, tôi không thể giả vờ đau khổ được. Tôi thể hiện vui buồn qua giọng hát của mình. Có một dạo khi hát bài "Nghìn trùng xa cách" tôi hay chảy nước mắt khi nghĩ tới mối tình không thành của mình. Chỉ đến vậy thôi. Với lại, có người họ dành cho việc hát 100% đời sống của họ, sẽ khác với tôi, chỉ khoảng hơn 50% thôi, còn lại là cho tự do riêng.
Nhưng yêu tự do quá chị có bao giờ biết là khán giả của mình, những người trót yêu tiếng hát của chị sẽ... sốt ruột khi họ rất khó khăn mới kiếm được một album của chị?
Tính tôi như vậy đấy, tôi thích sự ít hơn sự nhiều, thích cái gì chọn lọc. Khán giả của tôi chắc cũng không quá nhiều để tôi phải liên tục đi thu âm. Nhiều người cũng hỏi tôi sao không thấy lên hát trên Thúy Nga nữa, vì không thích hay vì không được mời, mà tôi thì chẳng bao giờ tự hỏi mình chuyện đó. Âm nhạc của tôi đã tự khoanh vùng khán giả của tôi, không quá lớn, mà Thúy Nga thì họ luôn cần tính đại chúng. Với lại, tôi không phải người bon chen, tôi thích đi kiếm tình yêu hơn là danh vọng.
Một người luôn nhận là muốn tìm kiếm tình yêu, ưu ái cho ái tình hơn là sự nghiệp, mà bây giờ vẫn sống... cô đơn, chị có tự thấy mâu thuẫn trong chính mình không?
Nói theo cách mọi người đều nói thì tôi chưa có cái duyên. Những mối tình nho nhỏ thì nhiều, những xúc động thoáng qua thì còn nhiều hơn, nhưng mối tình lớn, để tôi có thể yên tâm sống cuộc sống gia đình thì chưa.
Có một mối tình, có thể coi là lớn, tôi trót yêu một người đã có gia đình, và tôi tự hiểu bổn phận của mình là phải ra đi. Mỗi lần hát bài "Dốc mơ" của Ngô Thụy Miên tôi nhớ người ấy vô cùng. Giờ thì chúng tôi là bạn bè, gặp nhau có thể cười thoải mái, không gượng. Sau mọi chuyện, tôi rút ra rằng nghệ sĩ, dù nổi tiếng, có thể cả giàu có nữa, cũng không có nhiều lựa chọn để có thể trả lời trên báo là mẫu người đàn ông này, mẫu phụ nữ kia xứng đáng là chồng, là vợ mình. Nghệ sĩ cũng rất "đời" trong chuyện tình yêu.
Có rất nhiều tin đồn xung quanh cuộc sống riêng của của chị, tin lan rộng nhất cho biết chị là... lesbian, và còn chi tiết hơn nói rằng "bạn đời" của chị là một nữ nhạc sĩ nổi tiếng thường soạn lời Việt cho những nhạc phẩm ngoại quốc...
Ôi trời, tôi thì sức mấy! (Cười). Cảm ơn bạn đã hỏi câu này để tôi trả lời thẳng thắn. Thỉnh thoảng có người cứ lấp lửng, chắc họ cũng muốn hỏi thẳng mà ngại. Xin nói rõ rằng tôi cũng như những người phụ nữ khác trong... chuyện ấy. Tôi có thể yêu quý một cô gái như một người em, chỉ đến vậy thôi. Tôi không phân biệt hay "sợ" gì lesbian. Tôi vốn nhát, và tôi cũng chắc chắn mình không có cái gene là lesbian.
Tin đồn ở một tầm rộng, lại có nhiều nguồn, nhiều người cùng nói, chắc là phải có một cơ sở hay nguồn phát ngôn đáng tin nào đó...
Tôi chắc là mấy anh chàng không yêu được tôi tung tin này ra. Tôi còn biết đích danh là ai nữa, nhưng xin không nhắc tên ra đây. Để khi nào có dịp về Mỹ thì... nói chuyện phải quấy (cười).
Những người trong gia đình chị có bao giờ băn khoăn về cuộc sống riêng của chị cũng như những tin đồn bao quanh?
Trong gia đình tôi mọi người rất tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, và cũng không có nhiều thời gian dành cho nhau, ai cũng có sự nghiệp, cuộc sống của mình.
Nhưng chị cũng không còn quá trẻ để yên tâm tìm và chờ...
Tôi bị tác động nhiều từ cái chết của mẹ. Mẹ tôi qua đời khiến tôi thấy cuộc đời mong manh quá. Tôi muốn nói thêm chi tiết này, khi mẹ mất, tôi ngồi cạnh mẹ, ôm lấy tay mẹ, thấy lạnh ngắt và cứng. Tôi cứ cầm và nghĩ miên man về sự mong manh của kiếp người. Chính vì thế mà càng về sau này tôi càng thận trọng, sợ va chạm, tôi muốn mình được sống yên ổn để mà hát.
Tôi có cách sống đơn giản thế này, nhờ nó mà tôi thấy thăng bằng trong cuộc sống: Mỗi ngày tôi chọn cho mình một câu và sống theo câu đó. Hôm nay tôi chọn câu "Bình an", chính vì thế mà tôi thoải mái ngôi tâm sự với bạn. Hôm qua, tôi chọn chữ "Khoẻ mạnh", tôi để ý tới chuyện ăn uống, hôm trước nữa tôi thấy trời đẹp quá nên chọn chứ "Sáng sủa", tôi thấy vui và gặp ai cũng tươi cười. Ngày mai chọn chữ gì thì chờ... tôi ngủ dậy đã. Lúc rảnh rỗi tôi hay nghe nhạc của Joni Mitchell, tôi thấy cô ấy có nhiều tâm sự giống tôi, cũng cô độc, lời hát của cô ấy nghe thương lắm.
Chị có những kế hoạch gì cho sự trở lại lần này của mình?
Lúc ra đi, tôi vừa mới ra khỏi thời "Bé ca". Ở bên kia tôi cũng không xuất hiện quá nhiều, lần này trở về hát trước nhiều người chưa hề biết mình, tôi cũng run lắm. Nhưng thỉnh thoảng gặp những khán giả nghe tôi hát lúc còn nhỏ, họ kể những chuyện làm tôi xúc động. Có người bảo đã trèo tường, trèo rào để được xem tôi hát. Có cô gái kể "Em nghe chị hát từ hồi em còn bé xíu", hỏi tuổi thì cô ấy mới 30 tuổi, vậy chắc là cha mẹ hay người thân cô ấy đã nghe tôi từ xưa. Cảm động lắm. Kế hoạch thì chẳng dám nói gì nhiều, có thể sẽ là một album và một chương trình riêng cho ngày trở lại./.
27.11.2006
Nguồn: http://dep.com.vn/Thiet-ke/Thai-Hien-Nang-Tho-lang-le/1780.dep