Tuổi Hồng
- Chi tiết
- Thanh Quí
- Lượt xem: 7603
06.06.2012
Trời Sài Gòn mấy hôm nay khi nắng khi âm u, cái nắng gắt thường ngày tự nhiên bỏ đi đâu vắng nhường lại cho cái khí trời tương đối mát mẽ, dễ chịu cho những ngày đầu tháng sáu. Sáng hôm nay cũng vậy, lúc bước ra khỏi nhà leo lên xe rồ máy tôi cũng lại thấy trời ảm đạm, tôi liền buông tiếng hát:
Hôm nay em đi trời không có nắng
Nhưng sao đôi má em lại bừng bừng
Nơi em đi qua lửa không bốc cháy
Nhưng sao đôi má em như người say...
(Tuổi Hồng - Phạm Duy)
Thái Hiền trình bày Tuổi Hồng
Rồi bất chợt tôi nhớ lại những ngày mình mười mấy tuổi và khẽ mỉm cười với chính mình... Nhớ rõ mồn một cái lộ trình ngày xưa tôi vẫn thường đi học, ở một góc đường hay khoảng đường nào đó có đôi khi tôi đã bắt gặp ánh mắt nhìn của một anh chàng nào đó rồi tưởng tượng ra cái khuôn mặt ngượng ngùng, sượng sùng của tôi lúc đó mà mắc cười, đúng là mình hồi đó quá trẻ con!!! Chỉ có một ánh mắt nhìn thôi mà tôi lúc đó trọn một ngày dài lòng vui như mở hội... Hay trên những lối đi về nhà, đi ngang qua mấy nhà mà lỡ gặp phải đám con trai nghịch ngợm là bỗng thấy bước chân mình hình như cuống quít, muốn đỗ quỵ trên đường và tay chân mình bỗng như thừa thải đến lạ thường...
Em không hung hăng giận hay tức tối
Em không biết uống ly rượu người mời
Đôi khi em đi hạt mưa giăng lối
Nhưng sao đôi mắt em như mặt trời...
(Tuổi Hồng - Phạm Duy)
Ai cũng có một thời tuổi trẻ và trong đôi mắt tôi từ hồi nào cho đến bây giờ những thiếu nữ mười lăm mười bảy tuổi, ai cũng có cái nét riêng như cái bông hoa chờ ngày nở nụ, tỏa hương và đẹp một cách rực rỡ...
Hoa chưa ra hoa nụ hoa chưa hé
Nhưng em thơm ngát hương mạ chiều hè
Thơm như bông lau đồi non xanh lá
Thơm như hơi ấm miếng trầu đỏ hoe
Sao em thơm như sầu riêng quê cũ
Sao em man mác như ruộng ngày mùa
Thơm như tay ôm của cha yêu quý
Thơm như mái tóc nơi mẹ hiền từ...
(Tuổi Hồng - Phạm Duy)
Rồi tôi lại nhớ lúc tôi còn đi học lớp 10, lớp 11... mấy chị ngồi ở đằng sau, xóm nhà lá, đã biết viết thơ tình, đã bồ bịch lăng nhăng còn đám bạn dậy thì muộn của chúng tôi, đám ngồi ở bàn nhất, vẫn còn vô tư nghịch ngợm chọc phá thiên hạ, vẫn còn mơ mộng dài dài...
Không ai ca vang ngoài kia trên phố
Không ai ca hát nơi này, phòng nhà
Nhưng trong tim em nhịp vui lia liá
Trong tai em réo muôn ngàn lời ca
Chưa ai cho em một câu ân ái
Chưa ai đưa lối hoa mộng đường dài
Em chưa nghe thiên tình ca êm ái
Nhưng em đã bước chân vào huyền thoại...
Vậy đó mà cũng đã gần bốn mươi năm. Bọn con gái chúng tôi ngày nào giờ đây tóc đã hai màu, có đứa đã là bà nội, bà ngoại và thời gian dường như quá khắc nghiệt ít ra là đối với người đàn bà. Như bạn biết đó, cứ mỗi lần nhìn mình trong gương người ta luôn cảm nhận ít nhiều dấu vết thời gian trong đó, biết làm sao đây??? Và tôi vẫn thường hay an ủi phụ nữ cũng như với chính mình, rằng là mỗi lứa tuổi đều có cái hay, cái đẹp riêng của nó mà mỗi chúng ta phải biết học cách nhìn nhận nó... Vì đó là quy luật sinh, lão, bệnh, tử mà, đúng không???
Và ngày hôm nay, một ngày ảm đạm không có chút nắng đã gợi tôi nhớ đến bài Tuổi Hồng của Phạm Duy mà Thái Hiền thời đó hát... Chỉ có đơn giản vậy thôi mà thời gian đã đưa tôi đi về cái thời mơ mộng xa xưa đó... và bỗng dưng tôi thấy mình như trẻ lại rất nhiều, bạn có biết không???
Thanh Quí
06.06.2012