Nhớ Phạm Duy, một đời và mãi mãi

Mẹ mất, ba tôi phải một mình "gà trống nuôi con" nuôi 8 đứa con thơ dại đang ở vào tuổi ăn tuổi học. Ngày ấy, người chị lớn của tôi phải thay mẹ quán xuyến việc nhà và chăm sóc các em. Đứa con út là tôi vì thiếu sữa và thiếu hơi ấm của mẹ nên cọc còi chậm lớn, nhưng cũng may là nhờ có chị. Tối tối chị tôi đã ru tôi vào giấc ngủ, nhưng không bằng những câu hò điệu lý thông thường mà bằng những lời ca thật êm ái nhẹ nhàng mà tôi cứ nhớ hoài nhớ mãi:

Nắng chia nửa bãi chiều rồi
Vườn hoang trinh nữ khép đôi lá giầu
Sợi buồn con nhện giăng mau
Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây.

Lòng anh mơ với quạt này
Trăm con chim mộng về bay đầu giường
Ngủ đi em mộng bình thường
...